[Danmei edit] Thương ( Chương 87 – Hoàn )

Chương cuối.

Ba năm sau.

“Chính Thù, ngươi đã đến rồi!”  Viện trưởng cô nhu viện thấy người đứng ở cửa là Chính Thù, vui mừng đem hắn kéo đến trước mặt, hảo hảo nhìn một lượt, mới yên tâm nói “Ngươi tinh thần trông không tệ, tại Pháp chắc cũng hài lòng a”

“Ưm, ta cùng đệ đệ tại Pháp rất ổn, hơn nữa ta tiếp tục đi học, ta vừ tốt nghiệp đại học liền nghĩ về thăm lại viện một chút a” Chính Thù đồng dạng có vẻ cũng rất hài lòng, nhìn một chút lũ trẻ trong viện vui vẻ chơi đùa, thế là hỏi “Vậy còn viện trưởng, mọi người ở đây có ổn không?”

Viện trưởng gật đầu nói “Nơi này có sơn có thuỷ, hoàn cảnh đương nhiên tốt, thực sự cám ơn ngươi, nếu như ngươi không quyên mảnh đất này cho viện, lại quyên tiền cho chúng ta xây dựng viện xá mới này, bọn nhỏ làm sao có thể đùa chơi vui vẻ đến thế kia”

“Viện trưởng, ta cũng từng ở đây, có thể giúp đỡ mọi ngươi, ta là rất vui a” Chính thù nói

Trước khi hắn rời khỏi Hàn quốc, hắn đem tài sản Anh Vân để cho hắn chỉ cầm một phần nhỏ, rồi giúp cô nhi viện đang khó khăn. Còn toàn bộ đều trả lại cho Ân Lâm, muốn nàng toàn quyền xử lý.

“Vậy đệ đệ ngươi đâu? Không về cùng với ngươi sao?”

“Hắn hiện tại còn một năm đại học, chính rất bận rộn, nên không có cùng ta về”

“Lần này trở về, ngươi có chuyện gì muốn làm sao?”

“Không có, chỉ là lâu rồi cũng không trở về, nhân dịp tốt nghiệp chưa có công tác, rảnh rỗi về Hàn quốc chơi một chuyến mà thôi” Chính Thù trở về lần này kỳ thực có một mục đích, nhưng không có nói ra.

“Vậy hôm nay ở lại đây ăn cơm nhé, bọn trẻ rất nhiều đứa nói nhớ ngươi, ngươi ở lại chơi với bọn chúng a” viện trưởng nhiệt tình nói

“Ta rất vui lòng, đã lâu không có thưởng thức tay nghề của viện trưởng, thực sự rất nhớ a” Chính Thù vui vẻ nói.

“Vậy ngươi cứ theo bọn trẻ chơi chút nha, ta làm cơm xong sẽ gọi các ngươi” viện trưởng vỗ vỗ Chính Thù rồi đi vào chuẩn bị cơm.

Chính Thù đi tới một đám trẻ đang chơi đùa, bên trong có vài đứa tuổi có vẻ lớn lập tức nhận ra Chính thù, thế là liền kéo hắn lại muốn hắn kể chuyện ở Pháp.

Kể chuyện cho lũ trẻ, Chính Thù mới nhận ra vài năm qua chính thực sự tiếp xúc cùng trải ngiệm rất việc, không chỉ kiến thức mở rộng, làm việc cùng suy nghĩ cũng đã trưởng thành rất nhiều, trọng yếu hơn là tại Pháp sinh hoạt ba năm qua thực sự rất thoải mái.

Rồi Chính Thù lại cùng bọn trẻ chơi đá cầu. Một đứa vì quá cố sức, không cẩn thận đem cầu bay ra bên ngoài.

“Mấy đứa đợi chút, để ta đi lấy cầu về” Chính Thù đối bọn trẻ nói xong, chạy ra ngoài cửa lớn.

Giữa lúc hắn định nhặt cầu lên, một đôi chân đứng cách trái cầu không xa. Chính Thù từ dưới ngẩng đầu nhìn, phát hiện đôi chân đó là của một người hắn quen, song song cũng là mục đích hắn trở về Hàn quốc.

“Chính Thù….”

Chần chừ mà đem theo một chút run, khiến Chính Thù có chút không xác định người trước mắt có đúng hay không là Kim Anh Vân hắn quen.

“Ta cuối cùng cũng tìm được ngươi….”

Sợ Chính Thù phản cảm, Anh Vân chính rụt rè nhìn Chính Thù, cũng không dám đi tới ôm hắn.

Nhớ ba năm trước đây tỉnh lại, Chính Thù đã ly khai Hàn Quốc, nhưng để lại cho hắn một tờ giấy, mặt trên viết nếu hắn trong ba năm có thể tìm được Chính Thù, thì Chính Thù sẽ cùng hắn một lần nữa bắt đầu.

Cũng là từ ngày đó, Anh Vân đi khắp nơi, chỉ mong có thể tìm thấy Chính Thù.

“Ngày hôm nay vừa vặn là ngày cuối cùng của ba năm” Chính Thù bình thản nói, không lộ ra cảm xúc gì, nhưng khoé miệng hơi lộ ra một chút mỉm cười. Hắn lần này cố ý quay về Hàn quốc, coi như là cho Anh Vân một cơ hội cuối cùng, xem bọn hắn có duyên hay không, ai ngờ thực sự khiến hắn gặp Anh Vân.

“Vậy có thể nói là ta đã vượt qua?” Anh Vân còn có chút bất xác định mà hỏi lại. Ba năm qua hết lần này đến lần khác thất vọng khiến hắn không khỏi có chút nổi giận, tại ngày hôm nay là ngày cuối cùng, hắn thậm chí đã nghĩ vô vọng. Ai ngờ sáng sớm trước khi ra khỏi nhà nghe Ân Lâm mới từ Pháp về nghỉ nói chuyện điện thoại, nghe được Chính Thù hôm nay về Hàn quốc.

Anh Vân lúc này mới biết, ba năm cùng Ân Lâm du học Pháp là Đông Hải, hai người sau khi Chính Thù bình phục thì kết bạn, đến khi Đông Hải ly khai, Ân Lâm cùng hắn vẫn còn liên lạc, sau còn cùng sang Pháp du học.

Ân Lâm cũng biết Chính Thù cùng Anh Vân có ước định, nên cũng không nói cho hắn Chính Thù ở đâu. Tới tận ngày hôm nay hạn cuối của ước định, phỏng chừng muội muội hắn chính tiếc hắn sẽ cô độc cả đời, mới cố ý nói cho hắn ngoài cửa nghe thấy.

Nhìn Chính Thù đang thực sự đứng trước mặt, so với ba năm trước đây đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng càng toả ra sức hấp dẫn mê người. Ngày nhớ đêm mong một nghìn ngày cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt hắn, Anh Vân ngay cả chạm một chút cũng không có dũng khí, hắn sợ tất cả chỉ là hắn quá nhớ nhung mà hiện ra ảo giác.

Nhưng vào chính lúc đó, Chính Thù hướng hắn vươn tay ra

“Xin chào, ta là Phác Chính Thù”

Trong nháy mắt, Anh Vân mới hiểu được năm đó Chính Thù viết một lần nữa bắt đầu là ý nghĩa gì, nhưng cũng vì cơ hội một lần nữa này mà Anh Vân cảm thấy thông suốt sáng tỏ.

“Xin chào, ta là Kim Anh Vân”

Đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé quen thuộc, Anh Vân có dự cảm, lúc này hắn vô luận có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không bao giờ buông tay.

-END-

Vậy là qua bao nhiêu ngày tháng, Thương cũng đi đến hồi kết ~^^~ *tung hoa*

Cá nhân mềnh rất thích END như thế này.

[Danmei Edit] Thương ( Chương 86 )

 

 

Chương 86

 

 

Thịnh Mẫn thấy Chính Thù như là mất hồn, mới chậm rãi nói “Khởi Phạm nói Anh Vân ca vốn là có thể tránh được đạn, nhưng hắn như là muốn tìm cái chết. Hơn nữa khi ta cứu được hăn sống sót, hắn một chút ý chí sinh tồn cũng không có, như là căn bản không còn sống nữa, vậy nên cuối cùng hắn mới thành người thực vật như thế này. Ta nghĩ Anh Vân ca nghĩ không còn mặt mũi nào đối mặt với ngươi, mới chọn lựa cách như vậy”

 

Thịnh Mẫn đi tới trước mặt Chính Thù, đem nốt những thứ còn trong túi tài liệu lấy ra, hướng Chính Thù nói “Đây là giấy tờ chuyển nhượng công ty kèm khế ước nhà đất mà Anh Vân ca nhắc tới ban nãy, còn có cái này…”

 

Chính Thù cầm lấy vật trên tay Thịnh Mẫn, là một chiếc hộp. Vừ mở hộp ra nhìn thì là hai cái còi.

 

“Là 2 chiếc còi của ta cùng tiểu Hải!” Chính Thù cầm lấy hai cái còi xem, một cái khắc chữ “Thù”, một cái kia khắc chữ “Hải”. Hắn còn nhớ cái còi của Tiểu Hải khi hắn tới Kim gia thì đưa cho Khởi Phạm giữ giúp, còn cái còi của hắn chính đã tặng cho Anh Vân khi còn bé, chỉ là không nghĩ Anh Vân còn giữ tới giờ.

 

“Anh Vân ca hắn rất trân trọng cái còi này, từ nhỏ hắn thường nói với ta cùng Ân Lâm, năm đó cậu bé cứu hắn cỡ nào ôn nhu, giống như thiên sứ, cũng là vì cái này khiến hắn đương sơ khi đó mắc lừa Tiểu Nhạc” Thịnh Mẫn nói

 

Chính Thù nhớ tới Anh Vân cùng hắn giải thích chuyện với Tiểu Nhạc không hề có gì, nói cách khác lúc đó Anh Vân cho dù nghĩ Tiểu Nhạc là ân nhân cứu hắn năm xưa cũng không phản bội hắn mà yêu người khác. Nghĩ vậy, một loại cảm giác ấm áp nổi lên trong lòng Chính Thù.

 

Nhìn về phía Anh Vân dường như chỉ đang nằm ngủ, Chính Thù trong lòng có loại cảm giác vô cùng khó chịu. Nhưng hắn cũng không hiểu rõ đây là cái cảm giác gì, mấy ngày nay hắn đối với Anh Vân cảm giác đã phức tạp đến không thể hiểu rõ. Hắn hiện tại chỉ biết là hắn không muốn thấy nằm trên giường như vậy.

 

Mấy ngày sau, Chính Thù mỗi ngày đều đến thăm Anh Vân, vốn có dự định sau khi bình phục kế hoạch sẽ rời khỏi Hàn quốc cũng lùi lại. Tuy rằng Thịnh Mẫn nói là cơ hội Anh Vân tỉnh lại rất xa vời, Chính thù nhưng luôn luôn cùng hắn nói chuyện. Vốn định chỉ xem Anh Vân vài ngày rồi sẽ cùng đệ đệ ly khai Hàn quốc, nhưng lại luôn không an tâm. Cuối cùng dây dưa kéo dài đến mấy tháng.

 

Trong thời gian đó, Khởi Phạm cũng thường tới thăm Anh Vân, khi hắn gặp Chính Thù, Chính Thù cho rằng hắn sẽ vì Anh Vân đi báo thù cho mình bị thương mà sẽ mắng chính, ai ngời Khởi Phạm chỉ là biểu hiện áy náy hướng hắn xin lỗi.

 

Rồi Chính Thù mới biết, Khởi Phạm trước có hiểu nhầm Chính Thù âm mưa lừa gạt Anh Vân mà canh cánh trong lòng. Hơn nữa sự việc tại lễ đường, Khởi Phạm cũng có tham dự, cũng vì nguyên nhân như vậy khiến hắn vẫn không dám xuất hiện trước mặt Chính Thù.

 

Chính Thù nghe xong nhưng tuyệt không giận Khởi Phạm, đến tận ngày hôm nay, ngay cả người cần xin lỗi hắn nhất là Anh Vân hắn cũng không giận nổi, những người khác đương nhiên hắn cũng không có căm ghét. Hơn nữa từ ngày hắn đến Kim gia, Khởi phạm vẫn âm thầm giúp đỡ hắn. Thế là khi Khởi Phạm nói xin lỗi, Chính Thù chỉ ôm lấy hắn một cái thật chặt để hắn nhẹ lòng.

 

Ân Lâm không lâu sau đó cũng biết chuyện ca ca gặp chuyện không may, cái này đả kích khiến nàng vốn có sức khoẻ không tốt liền đổ bệnh, cũng may có Thịnh Mẫn hết lòng, còn có Chính Thù cùng Đông hải không ngừng an ủi, nàng mới dần hồi phục lại.

 

Đối với Anh Vân vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, Chính Thù cũng ngày càng rầu rĩ không vui. Thịnh Mẫn cũng Đông Hải đều lo lắng cứ như vậy sẽ làm Chính Thù lần thứ hai rời vào trầm cảm, nên cấp thiết giục hắn chuẩn bị rời khỏi Hàn quốc. Cuối cùng Chính Thù cũng đồng ý, quyết định cùng đệ đệ ly khai Hàn quốc, tới Pháp bắt đầu một cuộc sống mới.

 

Trước ngày đi một ngày, Chính Thù nhịn không được đến gặp Anh Vân.

 

Lấy tay nhẹ nhàng khẽ vuốt từng nét trên gương mặt Anh Vân, Chính Thù bất giác nhớ tới những lời cuối cùng Anh Vân lưu lại cho hắn, nước mắt cũng bất giác chảy xuống.

 

“Kim Anh Vân, ngươi nói ngươi đem kiếp sau của ngươi cũng trả cho ta, nhưng ngươi có hỏi qua ta đồng ý chưa? Ta hiện tại nói cho ngươi, ta không cần. Ngươi muốn dùng đời này trả cho ta, ngươi không thể xấu tính như vậy, kiếp sau nói không chừng ngươi cũng đã quên ta. Hơn nữa cho dù có nhớ rõ ta ta cũng có thể đã quên ngươi, bởi vì ngươi quá đáng ghét, ngươi như vậy nhất quyết muốn chết thật sự quá đáng ghét….” Chính Thù nói xong, ngay cả tay đang nắm tay Anh Vân cũng bất giác mà siết chặt

 

“Ta không phải nói thì là ngươi chết, ta cũng sẽ không tha thứ ngươi. Nhưng ta hiện tại cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi tỉnh lại ta sẽ tha thứ cho ngươi. Nếu không thì kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp ta cũng vẫn hận ngươi!”

 

Quá kích động thanh âm tại trong phòng như quanh quẩn, cùng lúc đó, nam nhân nằm trên giường hình như có chút động.

 

 

 

 

 

……

[Danmei Edit] Thương ( Chương 85 )

Chương 85

“Chuyện không may….là như thế nào?” Chính Thù lặng yên một lát, mới hỏi

“Hắn vì ngươi đi tìm Khuê Hiền báo thù, Khuê Hiền tuy chết nhưng hắn cũng bị trọng thương” Thịnh Mẫn chậm rãi nói ra sự thật

“Ngươi nói cái gì, thế nào ta nghe không hiểu. Khuê Hiền không phải đã….bị ta giết sao?” Chính Thù bởi vì quá kinh ngạc, cả người cũng có chút run

“Không, cái kia chỉ là quỉ kế của Khuê Hiền muốn dụ ta ra nên mới giả chết, hắn căn bản lúc đó không có chết” Thịnh Mẫn nói.

“Vậy ta thực ra..ta..không có giết chết hắn?” Chính Thù như là đang tự hỏi chính mình.

Bởi vì Chính Thù bản thân là một người tâm hồn rất lương thiện, sở dĩ chuyện giết người đã khiến hắn cho đến nay cũng không khỏi luôn để trong lòng, nỗi ám ảnh sâu sắc lúc nào cũng luôn cắm rễ trong ngực hắn, hiện tại đã biết sự thực mới chính thức cảm thấy lòng thanh thản. Nhưng Chính Thù không khỏi nghi hoặc, vì sao Thịnh Mẫn hiện tại mới nói cho mình?

“Thực ra khi ngươi gặp chuyện, ta với Khuê Hiền đã gặp mặt, cũng biết là hắn giả chết, chỉ là ngươi sau khi tỉnh lại một chút ý chí sinh tồn cũng không có, ta bất đắc dĩ mới lợi dụng sự áy náy của ngươi để ép ngươi sóng sót, xin lỗi” Thịnh Mẫn nói

“Vậy còn Anh Vân? Hắn đã xảy ra chuyện vì sao cũng không nói cho ta biết?” Chính Thù hỏi tiếp “Hơn nữa hắn còn là vì ta mới gặp chuyện không may….”

“Là Khởi Phạm nói, lúc đó Khởi Phạm mang Anh Vân ca toàn thân đầy máu tới tìm ta, hắn nói trước khi hắn hôn mê đã nói là không được để ngươi biết hắn đi báo thù cho ngươi bị thương, hắn nói đây là hắn nợ ngươi” Thịnh Mẫn nói

“Vậy giờ hắn thế nào? Cũng đã ba tháng rồi, vì sao giờ hắn vẫn còn như thế này?”

“Anh Vân ca đầu trúng đạn, tuy rằng ta đã phẫu thuật gắp đạn ra thành công, nhưng hắn trở thành người thực vật, hay nói cách khác hắn khả năng vĩnh viễn cũng không tỉnh lại” Thịnh Mẫn khổ sở nói, sau đó như là nhớ tới cái gì, từ bên giường Anh Vân lấy ra một túi tài liệu đưa cho Chính Thù.

“Đây là Anh Vân ca trước khi đi tìm Khuê Hiền báo thù để lại cho ngươi, hắn nói khi ngươi hoàn toàn bình phục thì giao cho ngươi”

Chính Thù hai tay run rẩy khẽ nhận lấy rồi mở ra, nhìn thấy trước hết là một đĩa CD.

“Muốn ta đi ra ngoài không?” biết Chính Thù khả năng muốn lập tức xem, Thịnh Mẫn mở miệng hỏi, chỉ thấy Chính Thù lắc đầu.

Đem Cd bỏ vào máy tính, hình ảnh Anh Vân lập tức hiện lên trên màn hình

“Chính Thù, nếu như ngươi xem đến đây, ngươi hẳn đã hoàn toàn bình phục. Ta nghĩ ngươi nhất định không muốn thấy ta, nhưng cũng thật lòng mong ngươi có thể xem hết.

Mấy ngày nay mỗi ngày thấy ngươi thương tâm cùng khổ sở như vậy, ta thực sự hối hận đến muốn phát điên, mỗi lần muốn nói lời sám hối với ngươi, rồi lại sợ không dám nói. Bởi vì ta sợ lần thứ hai chạm vào vết thương của ngươi, song song cũng sợ phải đối mặt với những thương tổn mà ta gây ra cho ngươi. Ta thương tổn ngươi nặng như vậy, nhưng ngay cả dũng khí tự mình đứng trước mặt ngươi sám hối cũng không có, ta thật vô dụng, đúng không?

Khi ta gặp ngươi, ta cho tới lúc đó chưa từng hiểu thế nào là yêu, cũng chưa từng si mê một ai. Khi ta còn bé cũng chỉ là tình cảm đối với mẹ cùng muội muội thì cho rằng đó là yêu. Nhưng sau khi ta gặp ngươi, ta mới chính thức biết yêu một người là cảm giác gì, đáng tiếc chính là ta còn không hiểu hết tình yêu. Ta chỉ biết yêu với sự bá đạo của ta, muốn ngươi cho ta toàn bộ tình yêu của ngươi, còn quá mức muốn ngươi chọn lựa giữa ta và đệ đệ ngươi. Ngay lúc đó ta cư nhiên hoàn toàn không có nghĩ cho tâm tình của ngươi, chỉ là muốn xem sự lựa chọn của ngươi để xem ta trong lòng ngươi có bao nhiêu quan trọng. Ta thực sự rất ích kỉ, có đúng hay không?

Ta đối với ngươi yêu thương còn tồn tại hoài nghi cũng không tin tưởng, rồi lại song song yêu cầu ngươi toàn tâm toàn ý yêu ta, khi ngươi chọn rời xa ta để chăm sóc đệ đệ, ta là vô cùng phẫn nộ. Song song cảm thấy tình cảm của ta không được hồi báo, cũng bắt đầu cực đoan muốn ngươi hối hận mà hồi tâm chuyển ý, nhưng không có ngờ rằng lại mang đến cho ngươi thêm nhiều thương tổn cùng ám ảnh. Nhớ có đêm ta còn giả trang là Vĩnh Vân ngồi bên giường ngươi, nghe ngươi nói hàng đêm không thể ngủ, ta hận chính mình hận đến chỉ muốn tự sát tạ tội với ngươi.

Nhưng ta biết cho dù ta có chết, cũng không đủ để bù đắp cho những thương tổn của ngươi . Ta chỉ là mong muốn sau khi ngươi bình phục có thể có một cuộc sống mới. Ta đã đem toàn bộ tài sản của ta chuyển thành của ngươi, cả công ty Kim thị đến Ngao Long tập đoàn, ta sở hữu đều chuyển cho ngươi. Chỉ cần ngươi cần đến, anh em Thanh Long đường ngươi cũng có thể gọi họ giúp đỡ. Đừng hiểu lầm ta, ta cũng không phải muốn dùng tiền tài bồi thường ngươi hoặc để lòng ta thanh thản một chút, ta thực sự mong muốn ngươi sau này có thể tự do tự tại với cuộc sống mới, không có có cái gì lo lắng cùng áp lực.

Đời này ta biết ta thế nào cũng không thể trả hết nợ ta thiếu ngươi, ngay cả mạng của ta cũng là trả nợ ngươi không đủ, nên ta đã quyết định, nay ta sống chết còn không rõ, ta dùng kiếp sau sẽ lại trả cho ngươi, cả đời trả cho ngươi….”

Hình ảnh trở lành một mảnh màu đen, chỉ thấy Chính Thù còn ngơ ngác nhìn màn hình, hoàn toàn không có phản ứng….

….

[Danmei Edit] Thương ( Chương 84 )

 

 

Chương 84

 

 

Khi Chính Thù tỉnh lại, hai mắt cũng bắt đầu nhìn thấy dần, nhưng song song cũng phát hiện Anh Vân thực sự ly khai .

 

“Anh Vân ca hắ sợ ngươi nhìn thấy hắn lại tức giận, nên mấy ngày nay cũng không có trở lại” Thịnh Mẫn thấy ánh mắt Chính Thù giống như đang tìm gì đó, thì hướng hắn giải thích, nhưng không nói ra chuyện Anh Vân đi báo thù cho hắn.

 

“Hắn thực sự đi là hay nhất” Chính Thù lạnh lùng nói

 

“Chính Thù, kỳ thực ngày đó Anh Vân ca không phải cố ý khổ sở ngươi…” Thịnh Mẫn muốn giúp Anh Vân giải thích, ai ngờ mới nói một nửa, Chính Thù đã đề phòng liền hỏi “Vậy là hắn đã nói cho ngươi”

 

Thấy Chính Thù vẻ mặt như bị tổn thương, Thịnh Mẫn liền bối rối gật đầu, nhưng lập tức thoải mái hắn “Anh Vân ca cũng chỉ là muốn ta giúp ngươi, hơn nữa ta cũng thực sự có biện pháp. Thân thể ngươi không hề có vấn đề gì, chỉ là trong lòng có ám ảnh nên mới dẫn đến vấn đề như vậy. Chỉ cần tìm bác sĩ tâm lý, nhất định có thể…”

 

“Được rồi !” Chính Thù cả tiếng ngăn Thịnh Mẫn nói thêm, sau đó mới giật mình cảm thấy chính có chút hơi quá, mới bình tĩnh lại rồi nói “Thịnh Mẫn, cám ơn ngươi vẫn lo cho ta, ta thực sự rất cám ơn ngươi, cũng bởi vì người chăm sóc cho ta là ngươi ta mới có thể để ngươi giúp ta kiểm tra khám chữa, không nên đi tìm bác sĩ tâm lý, ngươi cứ để mặc ta như vậy là được rồi”

 

“Chính Thù, ngươi mới hai mươi tuổi, không thể như vậy cả đời. Hãy nghe ta nói, đem toàn bộ lo lắng suy nghĩ trong lòng đều giải trừ, ngươi mới có thể có một cuộc sống mới, mới chân chính thoát khỏi quá khứ” Thịnh Mẫn tiếp tục khuyên Chính Thù “Hiện tại khó khăn lắm ngươi cùng đệ đệ mới khoẻ lại như cũ, chờ chân của ngươi hoàn toàn bình phục, các ngươi có thể ra nước ngoài sinh sống, nhưng trong lòng ngươi vẫn ám ảnh chuyện cũ, ngươi như vậy làm sao có thể sống thực sự vui vẻ, đệ đệ ngươi cũng sẽ không vui”

 

Chính Thù suy nghĩ một chút, mới gật đầu nói “Vậy được rồi”

 

Thịnh Mẫn nghe Chính Thù rốt cục đồng ý, vui vẻ cười “Yên tâm đi, ta sẽ ở cạnh ngươi”

 

Vài ngày sau, Chính Thù bắt đầu tâm lý trị liệu, bởi vì có Thịnh Mẫn bên cạnh, hơn nữa bác sĩ tâm lý Thịnh Mẫn tìm tới cũng rất hiền hoà, khiến hắn cũng không có tâm lý kháng cự. Chỉ là Thịnh Mẫn càng ngày càng kỳ quái, thường thường hay sáng sớm đã bí mật ra ngoài, đến trưa mới về để xem hắn và khám kiểm tra. Có lúc hắn lại đi ra ngoài khiến Chính Thù không khỏi có chút hiếu kỳ Thịnh Mẫn có đúng hay không xảy ra chuyện gì.

 

Mà một chuyện khác khiến Chính Thù nghĩ cũng kỳ quái, Anh Vân thực sự như hắn nói, ngày đó tại phòng tắm bị hắn đuổi đi, thực sự không có quay trở lại. Chính Thù vừa cảm thấy thoải mái, nhưng cũng cảm thấy có chút không tự nhiên. Thậm chí ba tháng sau, nội tâm Chính Thù vì Anh Vân vô tình mà có chút giận, âm thầm hối hận lúc trước còn chưa giáo huấn Anh Vân đủ.

 

Nhưng khi hắn trị liệu tâm lý kết thúc, chân cũng phục hồi đến có thể chạy nhảy, hắn mới phát hiện ra Anh Vân cùng Thịnh Mẫn mấy tháng nay xảy ra chuyện gì.

 

Hôm nay Chính Thù muốn đi tìm Thịnh Mẫn, nhưng phát hiện hắn đang bí mật đi tới tầng cao nhất của toà biệt thự, Chính Thù kỳ quái không biết Thịnh Mẫn tới đó làm gì vì vậy liền lén đi theo.

 

Thịnh Mẫn đi tới một gian phòng, mang theo thuốc men đẩy cửa vào, Chính Thù bởi vì hiếu kỳ cũng len lén mở cửa lén nhìn, nhưng khiến hắn nhìn thấy mộ chuyện không thể tưởng tượng được.

 

“Tại sao có thể như vậy?” Khi hắn đẩy cửa vào, thấy Anh Vân nằm trên giường, trên mặt còn mang mặt nạ dưỡng khí

 

“Chính Thù” nghe thấy thanh âm, Thịnh Mẫn mới quay đầu lại, phát hiện ra Chính Thù.

 

Biết cũng không thể giấu thêm được nữa, Thịnh Mẫn liền vẫy vẫy tay muốn Chính Thù đi vào

 

“Vì sao hắn lại như vậy? Chính Thù kinh ngạc hỏi

 

“Ngươi còn nhớ hay không từ khi ngươi bắt đầu tâm lý trị liệu, hắn cũng không có trở lại lần nào?” Thịnh Mẫn thấy Chính Thù chậm rãi gật đầu, mới tiếp tục nói “Kỳ thực trong lúc đó hắn đã xảy ra chuyện”

 

 

 

 

…..

[Danmei Edit] Thương ( Chương 83 )

 

 

Chương 83

 

 

Tuy rằng Anh Vân nghe lời đem Chính Thù thả tại bồn tắm, nhưng hắn thế nào cũng không dám ly khai, rất sợ Chính Thù sẽ làm việc gì ngốc ngếch, tối hậu hắn chỉ là giữ cửa đóng giả bộ rời đi, sau đó ở một bên nhìn Chính Thù.

 

Không biết Anh Vân còn ở bên người, Chính Thù nghe đến âm thanh cửa đóng bắt đầu không khống chế được mà khóc lớn lên. Hắn liên tục đập tay xuống nước trong bồn, nhưng thế nào cũng phát tiết không được bi thương cùng phẫn nộ trong lòng. Nghĩ đến vừa lại một lần nữa bị nhục nhã, Chính Thù vô cũng hận chính chân không đi được, để Anh Vân muốn làm gì thì làm, nhất nghĩ vậy, hắn càng cố sức đánh vào đôi chân còn có chưa bình phục hoàn toàn.

 

Anh Vân rất lo lắng Chính Thù sẽ làm bị thương chính mình, nhưng cũng không dám lao ra, trong lúc còn do dự thì Thịnh Mẫn vừa lúc đẩy cửa vào.

 

“Chính Thù, ngươi làm sao vậy?” Thịnh Mẫn nghe trong phòng tắm tiếng khóc, bởi vì không yên tâm mà đi vào, thấy Chính Thù suy sụp đang khóc lớn.

 

Nghe được Thịnh Mẫn thanh âm, Chính Thù đưa tay kéo kéo hắn, sau đó dựa vào vai Thịnh Mẫn, tiếp tục khóc không ngừng.

 

“Không có việc gì, mọi chuyện đều là quá khứ, không nên khổ sở a” tuy rằng không biết Chính Thù vì sao đột nhiên khóc thảm như vậy, nhưng Thịnh Mẫn biết nhất định Chính Thù cùng Anh Vân có chuyện, chỉ là vỗ vỗ lưng Chính Thù mong hắn thoải mái.

 

Chính Thù chính là khóc thật lâu, Thịnh Mẫn vẫn cùng Chính Thù, thẳng đến thân thể nhỏ gầy bởi vì khóc quá cố sức mà té xỉu, Thịnh Mẫn mới đem hắn bế về phòng.

 

Anh Vân lúc này mới cùng Thịnh Mẫn giải thích chuyện vừa xảy ra, còn có Chính Thù khóc thảm như vậy nguyên nhân. Chỉ thấy Thịnh Mẫn nghe xong thở dài một hơi.

 

“Đó là do vấn đề tâm lý Chính Thù tạo thành, thân thể hắn ta đã sớm kiểm tra qua, hắn sinh lý không có vấn dề. Nhưng cũng khó trác, hắn đã trải qua dằn vặt như vậy, hẳn là ám ảnh trong lòng tuyệt đối không nhỏ”Thịnh Mẫn yêu thương nói.

 

“Thịnh Mẫn, vô luận như thế nào cũng phải giúp Chính thù chữa khỏi, hắn còn trẻ như vậy không thể cứ như vậy cả đời được” Anh Vân nghiêm trọng nói “Nếu cần thiết, có thể thôi miên hắn khiến hắn quên đi mọi chuyện được không?”

 

Thịnh Mẫn nghe xong chỉ lắc đầu “Phương pháp này không được, tình huống này có thể đem ký ức hắn phong toả để thanh trừ bệnh tâm lý của hắn, nhưng nếu lại gặp phải chuyện như vậy,sợ hãi từ sâu thẳm sẽ khiến thân thể hắn bất giác chống cự, rồi khiến ký ức toàn bộ tỉnh lại, như vậy hậu quả lại càng không thể tưởng tượng được”

 

“Vậy có thể tìm bác sĩ tâm lý không?” Anh Vân đề nghị

 

“Cái này có thể thử, ngay mai ta có thể liên lạc một bác sĩ tâm lý nổi tiếng thương thảo một chút. Nhưng trước hết, ngươi không nên ở lại đây nữa. Qua ngày hôm nay, ta sợ khiến Chính Thù biết ngươi ở bên cạnh hắn hắn nhất định sẽ điên mất” Thịnh Mẫn chăm chú nói

 

“Được, dù sao hai mắt Chính Thù cũng chân cũng sắp bình phục, ta nghĩ hắn không muốn mở mắt ra còn thấy ta, vậy ngươi giúp ta chăm sóc Chính Thù a” Anh Vân thận trọng nói.

 

“Anh Vân ca, ngươi muốn bắt đầu hành động, đúng không?” Thịnh Mẫn nhớ kỹ Anh Vân đã từng nói, chờ Chính Thù bình phục, cũng là lúc Ngao Long tập đoàn cùng Khuê Hiền biến mất.

 

“Đúng, Khởi Phạm nói mọi chuyện đã chuẩn bị tốt, không quá ba ngày nữa Ngao Long sẽ bị chúng ta mua lại, mà Ngân Hách cũng sẽ bị bắt vì thiếu nợ thế chấp, vê phần Khuê Hiền ta sẽ tự mình giải quyết hắn, ta muốn chính hắn phải trả giá cho những gì hắn đã làm”

 

“Anh Vân ca, Khuê Hiền không phải là dễ chọc, ca cũng chính cẩn thẩn một chút a”

 

Từ tang lễ giả gặp Khuê Hiền trở về, Thịnh Mẫn đã đối Khuê Hiền hoàn toàn chết đi tình cảm, Khuê Hiền dường như cũng hiểu rõ, mới không tái đeo bám lấy hắn, nhưng hiện tại biết Anh Vân sắp đối phó với Khuê Hiền, Thịnh Mẫn phát hiện trong lòng có loại cảm giác lo lắng không hiểu được. Là vì Khuê Hiền mà lo lắng sao?

 

 

 

 

 

….

Này mn ơi, ngắm chán rồi chúng ta chuyển sang super soi từ đầu đến chân Thù nhi đi :)))))))  Vì mềnh có nhiều hình HD lắm….Có vẻ vui ha

Hum nay soi cái mẹt nha

 

 

Thù nhi của chúng ta có một đôi mắt biết nói <3……long lanh, to tròn và trong veo….nhưng mỗi khi rơi nước mắt …=.=….thì đau lòng lắm


%name

 

 

……một đôi môi hồng xinh đẹp với lúm đồng tiền nhỏ bên má trái

%name

 

 

….một làn da rất trắng, mịn và đặc biệt là hem có cái mụn nào ah~

Click here để coi fullsize 😀  http://twitpic.com/6bbywx/full

%name

 


Ôi mềnh cũng thấy hum nay mềnh hâm rồi =.=! …….up mấy thứ bá láp này có khi mn lại chán mún chết ah~ =.=